Chiều Dĩ An chén tạc chén thù nói chuyện về một miền quê xa hun hút. Nơi ấy có con sông Trầu giống như con rắn khổng lồ trườn mình nằm gát đầu lên địa danh Hương Phố đuôi quẫy vào lườn dòng Tranh màu mỡ phù sa. Đang miên man nhớ chợt anh ngân nga “biển quê em ngọn khoai trườn nỗng cát, anh trên nguồn đá chẹn củ mì eo…”. Được nghe chính tác giả chuyển tải nỗi lòng mình qua giọng hát ấm áp mang hơi hướng dân ca sao mà buồn lạ. Giá đừng có cục đá kia chắc củ mì Việt An đoạt giải nhất cuộc thi triển lãm nông sản toàn quốc cũng nên.
Ôi miền quê đậm chất thơ ca của tôi đã gồng mình qua bao cơn mưa bom bão đạn vẫn bền lòng che chở những đứa con ruột thịt.
Nhớ ngày còn ở khu dồn chiều nào cũng vậy, cứ hết giờ đến lớp ba tôi lại trở về nhà, lại thẩn thờ bắt chiếc bàn con ra nơi góc sân độc ẩm, mắt đăm đăm hướng về tây “quê tôi có một dòng sông, phát nguyên Hương Phố chảy sang Thu Bồn…” Con người quê tôi là vậy, dòng máu quê hương luôn ấm áp nơi huyết quản.
Rồi thời bao cấp, bao chuyện đáng tiếc xảy ra, ba tôi bỏ đời, bao người bạn lang thang…Giống như anh, tôi khăn gói vào Nam tìm nơi đất lành chim đậu. Vẫn những dòng thơ của anh trải dài theo một vùng quê: Ta xuống đồng lúa ngàn xưa vẫy gọi/ cánh cò chao nghiêng ướm hỏi đôi điều/ ừ nơi đây ta từng gieo kỉ niệm/ ai gặt hết rồi thuở tóc xanh yêu… Thơ anh đã đưa tôi ngược dòng thời gian tìm về quá khứ, không cầm lòng đặng nên nhiều lần tôi òa lên khóc như một đứa trẻ con.
Và nhiều lần anh nhẹ nhàng khuyên tôi qua làn nước mắt:
- Em à, bản chất cuộc đời vốn dĩ bão dông chứ quê hương làm gì nên tội.
Mắc màn đi ngủ, đêm Dĩ An về khuya vắng lặng như tờ. Ngoài kia ngọn đèn đường hắt ánh sáng vàng vọt qua cửa sổ.
- Ngủ đi em!
- Ngủ đi anh!

Ôi miền quê đậm chất thơ ca của tôi đã gồng mình qua bao cơn mưa bom bão đạn vẫn bền lòng che chở những đứa con ruột thịt.
Nhớ ngày còn ở khu dồn chiều nào cũng vậy, cứ hết giờ đến lớp ba tôi lại trở về nhà, lại thẩn thờ bắt chiếc bàn con ra nơi góc sân độc ẩm, mắt đăm đăm hướng về tây “quê tôi có một dòng sông, phát nguyên Hương Phố chảy sang Thu Bồn…” Con người quê tôi là vậy, dòng máu quê hương luôn ấm áp nơi huyết quản.
Rồi thời bao cấp, bao chuyện đáng tiếc xảy ra, ba tôi bỏ đời, bao người bạn lang thang…Giống như anh, tôi khăn gói vào Nam tìm nơi đất lành chim đậu. Vẫn những dòng thơ của anh trải dài theo một vùng quê: Ta xuống đồng lúa ngàn xưa vẫy gọi/ cánh cò chao nghiêng ướm hỏi đôi điều/ ừ nơi đây ta từng gieo kỉ niệm/ ai gặt hết rồi thuở tóc xanh yêu… Thơ anh đã đưa tôi ngược dòng thời gian tìm về quá khứ, không cầm lòng đặng nên nhiều lần tôi òa lên khóc như một đứa trẻ con.
Và nhiều lần anh nhẹ nhàng khuyên tôi qua làn nước mắt:
- Em à, bản chất cuộc đời vốn dĩ bão dông chứ quê hương làm gì nên tội.
Mắc màn đi ngủ, đêm Dĩ An về khuya vắng lặng như tờ. Ngoài kia ngọn đèn đường hắt ánh sáng vàng vọt qua cửa sổ.
- Ngủ đi em!
- Ngủ đi anh!
Chung cư k26. 20-4-2013
0 nhận xét:
Đăng nhận xét