
Thằng Ri đưa vợ tít tận Long Xuyên, miền đất xưa vua Gia Long khởi nghiệp tìm đến Sài Thành, thằng Tùng, thằng Kỳ khởi hành từ Gò Vấp nơi yên nghỉ nhà văn Hồ Biểu Chánh, sao còn sống mãi với thời gian những tiểu thuyết ngôn tình, thằng Đức đến từ Củ Chi địa danh đất sét sắp thành bùn.
Thằng Sơn, Minh, Trí, Tiên... cái tiểu đội xe không kính nhà nó chọn cửa ngõ vào thủ đô xưa làm nơi cư ngụ.
Chén bát, mồi màng, bia bọt bày la liệt trên diện tích nền nhà vốn khiêm tốn của vợ chồng Sơn - Phi, những đôi mắt nhìn nhau như dậy lên men yêu thương, tiếng nói cười rôm rả, những cái bắt tay thật chặt nghe ấm tình quê xứ.
Đã bao lâu rồi những đứa con xa quê mẹ, nay gặp nhau sao đất khách quê người bỗng trở nên thân thuộc tựa quê xưa, nơi con sông Trầu êm đềm bắt nguồn nơi Hương Phố, cần mẫn miệt mài dẫn nước xuôi Thu Bồn ra cửa biển, đã góp phần làm nên con sông ngàn năm sóng vỗ rì rầm trong lịch sử thơ ca xứ Quảng thân thương. Ơi con sông quê mẹ hiền hòa, từ trong tiềm thức như chảy tràn qua nỗi niềm khát khao hoài cố quận của những đứa con từ độ rời xa bầu vú mẹ quăng thân vào chốn tị hiềm.
Quê hương ta đó, hình ảnh hoàng hôn về bảng lảng với tiếng kêu loài chim "bắt cô trói cột" ai oán mỏi mòn, tiếng vạt ăn đêm vọng lại từ bên sông nghe lẻ loi, đơn chiếc, muộn phiền, quê ta đó từng lũy tre xanh, bóng núi, những cánh đồng mùa vàng trĩu hạt, tưởng chừng như giản đơn, bình lặng, vậy mà khi xa rồi chợt trở nên nỗi nhớ miên trường.
Ôi! ta yêu lắm miền quê có dáng còng lưng mẹ, có tiếng thở dài đêm khuya vắng của cha, có bài ca mẹ hát ru ta từ ngày bé dại, dưới mái nhà tranh những trưa hè:
" Ngó lên hòn kẻm đá dừng/ thương cha nhớ mẹ quá chừng bạn ơi."
Giọng thằng Ri chợt cất lên da diết
" Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều..."
Cả bọn đang ồn ào chào hỏi bỗng chùng xuống với nỗi nhớ của thằng Ri, mọi người đưa mắt nhìn nhau đồng cảm, mãi đến chiều tối mịt phố lên đèn, giọng thằng Kỳ say khướt như nhắn gửi cô bạn kế bên:
"Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
(...)
Dù sao đi nữa tôi cũng yêu em.."
Hai chúng nó nhìn nhau với ánh mắt dường như mê đắm dại khờ, đất trời phương nam dịch chuyển dần về đêm, xa xa những ngôi sao lẻ loi nhấp nháy trên bầu trời nhập nhoạng.
Cuộc vui nào rồi cũng chóng tàn, phải chia tay nhau thôi, mỗi người mỗi ngả, giã biệt nhau trong nỗi niềm quyến luyến, hẹn không xa ta lại trùng phùng.
Sài Gòn 16-5-2017
0 nhận xét:
Đăng nhận xét