Breaking News
Loading...
02 tháng 7, 2019

Mẹ

tháng 7 02, 2019
Qua một cuộc bể dâu đời người, hẳn nhiên cái đọng lại trong tâm tư chúng ta sẽ không gì ngoài hình ảnh mẹ và quê hương.
Có thể sẽ nảy sinh nghĩ suy rằng không công bằng với đấng sanh thành chăng?
Thưa các bạn, hẳn nhiên là không rồi.
Vì rằng kể từ khi mẹ theo cha về làm dâu xứ lạ. Người hiểu ta đang thực hiện những hi sinh có tính Thiên tạo, rồi người nhận lãnh Thiên chức làm mẹ. Vâng! Thưa các bạn. Phải chăng đây là hình ảnh, là đề tài bao la để các văn nhân, các thi nhân các nhạc sĩ viết nên những kiệt tác để đời về công lao trời bể. Ôi hình ảnh mẹ kính yêu của chúng con. Người chính là nguồn cảm xúc căng mọng mi mắt để nghệ danh Y Vân viết nên một tuyên ngôn về mẹ. Để thi sĩ Kiên Giang kí lại nổi nhớ mẹ đến xao động lòng người .


" ... ngày xửa ngày xưa thời trẻ dại
Con đau rên siết mẹ sầu lo
Bán đôi bông cưới mua thang thuốc
Mua bánh tai heo giấy học trò

Đêm nào con khóc đòi ru ngủ
Mẹ thức mỏi mòn nhịp võng đưa
Thân lạnh nằm khoanh lòng mẹ ấm
Mẹ ơi con lớn giữa niềm ru

Nhớ ngày mẹ ốm nằm trong xó
Chiêú lạnh ủ không ấm vóc gầy
Đau đớn... không hề rên siết khẽ
Sợ con nghe tiếng mà buồn lo..."

Ôi mẹ chính là món quà vô giá Thượng Đế ban tặng chúng con, quả thật xã hội loài người đã nói lên một sáng tạo tối cao. Bởi vậy mà cha ông chúng ta đã khẳng định rằng" Thiên sanh vạn vật duy nhân tối linh" .
Thưa các bạn thân mến. Suốt chiều dài lịch sử thơ ca luôn chở nặng hình ảnh của ngoại của mẹ, nên từ Bắc chí Nam nơi nào đi qua ta cũng cảm nhận được tình yêu của mẹ qua những điệu hát ru, qua những bài thơ đẹp lung linh hình ảnh của người. Rằng tại sao trong văn hóa ca cổ người Nam Bộ cứ một điều đôi mắt ngoại buồn hiu, hai điều ánh mắt mẹ buồn trong chiều trông về quê ngoại. Dạ chúng con hiểu công lao trời bể, ngoại của chúng con đã rứt ruột để mẹ ra đời, rồi nuôi dưỡng dạy dỗ chăm nom đến ngày khôn lớn. Mẹ theo cha về làm dâu xứ lạ quê người suốt đời tần tảo vì chồng vì con, mẹ luôn một lòng thuận phục yêu thương. Mẹ nhận lãnh hết về mình mọi điều thua thiệt. Để những chiều buồn trên bước đường tha hương cầu thực hướng về quê cha con gi lại dòng tâm tư về mẹ với hình ảnh quê ngoại từ thuở hồng hoang, để em con dệt nên bài thơ về mẹ mang tính gây bão lòng mỗi lần con đọc.
MẸ
Mẹ kể với con cha con buồn tình vào lính Bảo An
Lời thơ gửi về như cắn chỉ
Mẹ xổ sáng cho con bằng hạt bầu hạt bí
Để còn chị còn em còn con
Con nay theo đời học làm kẻ quý người sang
Đám nọ đám kia trăm ngàn còn bé
Mẹ sấp nghửa đo tuổi đời bằng những lần vấp ngã thiếu dầu xoa
Con nay theo đời học làm kẻ quý người sang
Còn bán kính nào đo lưng còng của mẹ
Ngày bé cậy cha ngày già cậy trẻ
Mẹ cậy vào cây gậy bước lui hui
Giọt Nước mắt nào rồi cũng chảy xuôi
Con toan tính làm chồng làm cha chu tất
Trong lãng quên đời con mẹ còn hay mất
Vò võ đợi con về đêm biết có dài hơn
Học trăm điều cửu tự trọng như sơn
Thuộc trăm điều nhà nghèo lòng con thảo
Chiều bên chiếc chỏng tre nhìn mắt mẹ buồn nhìn đời mẹ khổ
Hiểu một điều con bất hiếu mẹ ơi.

Hôm nay quá nửa đời người con lê chân suốt chiều dài đất nước, ở bất cứ phương trời nào rồi hình ảnh mẹ cũng luôn bên con. Có lẽ hơn ai hết, cha chúng con hạnh phúc rất nhiều, bởi thế hệ cháu con của người đã noi gương người tri ân công ơn to lớn của mẹ, của bà. Và chúng con vui sống thênh thang, bởi con hiểu được đời người rồi chóng tàn như một bông hoa. Con sẽ cố khoe sắc yêu của mẹ của bà thông qua trang đời con lưu lại làm quà tặng cháu con.
Thưa các bạn. Xin cho tôi thêm thời gian để tôi khẳng định rằng thế gian sẽ không gian như thế nếu cộng đồng công dân biết tri ân, biết yêu thương lẫn nhau bởi chúng ta là sản phẩm tình yêu của mẹ và cha, của ông của bà. Bởi một lẽ rất thường tình rằng, mỗi lần bắt gặp hình ảnh một thửa ruộng, một bờ đê, một ánh chiều tà nhuộm đỏ sắc màu hoàng hôn lúc chia xa dẫu có là xứ lạ quê người nhưng sao trong ta ngập tràn cảm xúc như thấy lại quê cha đất mẹ yêu thương.
Rồi ta sẽ yêu luôn quê mới. Bởi vì nó có cái gì đó rất rất riêng lại rất chung. Ừ thì ra là rất Việt. Từ những cái chung rất thiết tha rất Việt này mà từ thuở còn nằm nôi chúng ta đã được mẹ hát ru như lời dạy dỗ "...bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn..."
Có phải mỗi một chúng ta dẫu có bất cứ nơi đâu cũng nặng lòng quê mẹ. Có phải tự bao giờ quê mẹ trở thành tổ quốc của chúng ta.
Và tôi thấy quê mẹ như oằn mình chở che đời con như nét vẽ chữ S của một cây cọ mang tính truyền thần.
Vâng! Quê mẹ mãi tươi xanh trong lòng các con của người dẫu có là chân trời góc bể.
Thưa các bạn. Có lẽ đã làm phiền các bạn vì đã mênh mông miền nhớ quê mẹ. Cho tôi gửi đến các bạn lời tri ân sâu sắc về sự hy sinh thời gian vàng ngọc để ghé mắt nhìn những trang viết nghèo nàn cảm xúc này.
Xin trân trọng cảm ơn.
Sài Gòn mùa Vu Lan 
Nguyễn Thiên Ân.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét