Nhưng đằng này hoàn toàn không phải vậy, nó không dính dấp gì đến mấy bác phó cạo, nguồn gốc cái cái tên tui sắp kể ra đây nghe mắc cười són đái, cũng vì cái tên tông đơ mà thằng Én giật cây đàn guitar phang cật lực vào đầu thằng Oanh nghe cái bốp, thằng Oanh dẫy đành đạch nằm đơ người ra. Một con én không làm nổi mùa Xuân, nhưng một thằng Én thừa khả năng làm nên một ca cấp cứu, bởi sau cú thư hùng đó thằng Oanh phải nhập viện cấp cứu, còn thằng Én bay thẳng vào xà lim báo hiệu mùa Xuân.
Chuyện là hồi xưa xa lắc xa lơ rồi, hồi ấy đơn vị tôi rút toàn bộ quân số về đóng quân ở núi Hồng Lĩnh, cái núi đi vào ca khúc đậm tính nhân văn của nhạc sĩ kháng chiến có tên Nguyễn Văn Tý ca khúc "Khúc tâm tình người Hà Tĩnh" chân núi Hồng nằm ngay ngã ba Vọt tức điểm giáp nhau giữa đường 8 và quốc lộ 1 thuộc huyện Đức Thọ Hà Tĩnh, bọn tôi đóng quân ở trên lưng chừng đồi thông thoai thoải, đêm thường vọt hàng rào xuống ngã ba, chỗ ấy bây giờ là thị trấn Hồng Lĩnh. Hồi xưa ở đó toàn nhà tranh vách đất lụp xà lụp xụp mỗi khi vào nhà phải khom người xuống trông rất lễ phép. Mặc dù đó là mấy anh thanh niên xưng hùng xưng bá vác gậy vào nhà tìm choảng nhau vở mõm. Ở ngay cái tam giác chỗ giáp nhau giữa hai con đường có tổng số bằng chín ấy mọc lên một cái quán nước của hai cô chủ đẹp như tiên, cô Duyên và cô Thắm. Thời bao cấp cơ chế xin cho nên cả dân lẫn lính đều rách như nhau, cái quán nước của hai cô Duyên Thắm cũng chỉ là mấy đọi chè xanh, một vài chai rượu trắng, đồ nhắm cũng lạc rang là thượng hạng rồi, thêm vài bao thuốc nói lâu mới hiểu, các bạn sẽ thắc mắc làm gì có loại thuốc mà tên tuổi lôi thôi như thế ư?Bởi hồi đó có việc gì cần đến sự giúp đỡ của các quan bác thì người dân nhớ rất kỹ câu nói "miếng thuốc miếng trầu đầu câu chuyện" của các cụ ta xưa chừ được kiến tạo ngôn từ lại cho phù hợp xã hội văn minh ấy là " Sơ mít nói ít hiểu nhiều, sông cầu nói lâu mới hiểu còn riêng Ba con năm của bọn dẫy chết thì cứ y như rằng vừa nằm vừa nói mà việc cứ chạy phăn phăn" và đây là câu kinh nhật tụng của người dân xã Nghĩa thời cấp bao. Nói thế để độc giả thấy rằng cái quán của hai nàng Duyên Thắm nghèo rớt mồng tơi, chỉ cái trời cho là sắc đẹp thì giàu ứ hự. Hai cô gái phải nói là xinh lung linh chỉ mỗi tội giọng nói trọ trẹ rất khó nghe, thế mà một hôm tôi phải tập trung cao độ mới nghe nổi nội dung câu nói của các cô tự hào về âm điệu tiếng nói quê mình. Bữa ấy cô Thắm nói với cô Duyên thế này "Tiệng nọi quê mình trọ trẹ răng mà dệ nghe Duyên hè" rồi cô Duyên che miệng cười thật thắm, cô Thắm cũng cười thật Duyên, riêng tôi thì không biết có phải bị sắc đẹp các cô bắt mất hồn hay không chớ tôi thay đổi lập trường ngay tức khắc và thấy giọng mấy cô cũng hay ra phết. Lính tráng bọn tôi thì thể nào cũng xong tất, miễn là có cửa đến quán chè xanh của hai cô để thỏa chí tao nhân mặc khách, cánh lính ông cụ bọn tôi thằng nào cũng sở hữu cái tư tưởng rất sang trọng theo lối tao nhân mặc khách kiểu xưa, nhưng vì đói rách quá nên đâm ra chẳng giống ai.
Còn hai cô chủ quán dại gì mà không lúng liếng đẩy đưa để các quân nhân bằng mọi giá phải moi cho ra tiền để hàng đêm có cơ hội ngắm nhìn các cô qua ngõ trà lá, còn nếu kha khá thì chén chú chén anh ở cái quán có hai nàng tiên trọ trẹ này. Mà có gì to tát kia chứ, cũng chỉ là đậu phộng rang nhắm với rượu trắng trong cái chai thủy tinh nút lá chuối, vừa say rượu vừa say hai cô thế là chúi mũi chúi lái, hầy cũng tại cái tật mê gái mà ra, có ông lặm cấp độ ba, độ bốn nên khi tĩnh cũng như say miệng mồm cứ lải nhải bài ca "Tình thắm Duyên quê" đúng là phê hết chỗ. Cũng từ cái quán này các cô đặt tên cho các anh lính cụ nghe nữa tây nữa ta, như thằng Oanh thì các cô gọi nó là"Anh Oanh đơ ra" để nhớ cú phang như trời giáng của thằng Én, hay như thằng Thanh thì các cô đặt là"Thanh li phăn" mới nghe tưởng tên Pháp tên Tàu chi có hay mô chàng ta tính đánh quả đậm kiếm tiền lấy le với mấy em trọ trẹ mà hắn ta liều mạng đêm khuya đơn thương độc mã mò mẫm vào kho xăng dầu đơn vị lăn hẳn phi xăng định lăn ra bán cho con buôn lấy tiền thực hiện cái giấc mơ vương giả kia, xuôi cho Thanh đang cần mẫn lăn phi thì bị vệ binh sờ gáy, từ đó các cô hay gọi anh Thanh li phăn nghĩa là lăn phi.
Xin trở lại chuyện tông đơ. Hôm đó thằng Oanh vừa đi tranh thủ về quê vừa ra đơn vị, hắn được bà già cho nặng đảy, mới vừa họp đơn vị vừa xong là hắn vác cây guitar nháy nháy bọn tôi mấy cái rồi hắn như Quan Công vác thanh long đao cưỡi ngựa xích thố vượt hàng rào nhắm ngã ba Vọt thẳng tiến. Thế là bọn tôi từng bước từng bước thầm xuống núi, xuống tới nơi đã nghe thằng Oanh cất cao giọng hát tiếng đàn réo rắt "Em như lầu vắng anh như ánh trăng reo muôn ý thơ..." Trên bàn bày một hàng chai rượu nút lá chuối với hai đĩa đậu phộng rang tú hụ. Thằng Oanh ngồi bắt chéo chân say sưa hát, hai bàn chân hắn nhịp nhịp trông rất sành điệu, hai cô Duyên Thắm nhìn hắn với ánh mắt thán phục nhưng không biết phục cái đảy tiền của bà già cho hắn hay phục cái chất nghệ sĩ của hắn, thôi thì kệ mẹ bọn chúng muốn muốn ra sao ra trăng chi đó cứ cho ra, kể cả chúng nó thực hiện hành vi cho ra con nít.
Bọn lính tráng chúng tôi đói khát lâu dài nên thấy rượu với đậu phộng y như lân thấy pháo, múa may loạn đã xà bì. Còn thằng Én hắn đã trồng cây si ở đây hằng đêm nên hắn tức anh ách khi thấy thằng Oanh chơi canh trên, rồi cái gì đến cũng phải đến, rượu đã ngà say, thằng Én bảo thằng Oanh "Mi chơi cho tau hát bài Đôi Mắt" giọng thằng Én ồm ồm ngang phè như giàn bầu giàn bí nếu tính kỷ ra thì nó hát rơi vào hợp âm chưa từng có, đã rứa rồi hắn còn gồng mình rống như bò đực bị chọc tiết "Mẹ cho em đôi mắt sáng ngời..." Thằng Oanh bực mình ngừng đàn hỏi "Mi hét tông mô rứa" thằng Én nói"Tông rê thứ" thằng Oanh đốp chát "Mi đang hát tông đơ, bởi mi hét là tau đơ luôn không biết chơi bời kiểu chi" thế là chiến tranh bùng nổ, thằng Én lao tới giật phăng cây đàn guitar trên tay thằng Oanh phang cật lực vào đầu đờn sĩ nghe cái bốp, thằng Oanh dẫy đành đạch nằm ngay đơ ra, thế là xe đơn vị đưa thằng Oanh vào viện 4 cấp cứu, còn thằng Én theo chân vệ binh vào làm thinh trong cô nét, từ đó thằng Én có tên mới do các nàng kiều đặt cho "Én tông đơ"
Nguyễn Thiên Ân.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét