Breaking News
Loading...
14 tháng 11, 2018

Tha hương

tháng 11 14, 2018
Tôi có một miền quê hằn sâu trong câu hát
"Ngó lên Hòn Kẽm đá dừng
Thương cha nhớ mẹ quá chừng bạn ơi"
Hòn kẽm đá dừng danh thắng quê tôi. Một bàn tay kỳ vĩ đưa ra chắn ngang dòng chảy tạo nên lối rẻ chuyển dòng. Hai con sông đẹp trứ danh từ tên gọi "Bức tranh vẽ nàng tiên" mùa lũ về hai nàng bổng mất đi vẻ đẹp kiêu sa kiều diễm, chuyển mình tranh nhau ào ạt xuôi dòng. Lại tranh tiên, sông Tranh và sông Tiên giao nhau tạo nên ngã ba, ở đó có bến đò. Người dân quê tôi vốn mộc mạc thật thà ,quê xứ đói nghèo nên mấy khi có tiền đi chợ huyện, họ đặt luôn cái tên nghe cũng thật như quê "Bến đò Ba Lúc" ở̉ đó có những buổi trưa mẹ đi chợ huyện về hú hợi gọi đò nắng đỏ lơ đỏ lửng, có những đứa trẻ ngồi dưới bóng mát bờ tre trên đầu con dốc bên tê sông đợi mẹ về có hòn kẹo bi xanh, đỏ, có que kem chảy nước tự bao giờ.

Con sông quê tôi như người lớn tuổi, tính tình vui buồn bất chợt, mùa nắng trong xanh bình lặng hiền hòa, mùa mưa giận dữ thét gầm cuồn cuộn phù sa.
Bức tranh vẽ nàng tiên quặn mình cho ra đời nàng Thu tình tư,́ mặn ma,̀ đầy xúc cảm thi thơ như vốn nó tự thuở sơ khai vẫn vậy .
"Con sông Thu Bồn có từ bao giờ
mà nghe điệu lí câu hò âm vang...".
Con đò chở câu hát trải dài theo triền con nước hai bên bờ xanh thẳm những nương dâu đã đi vào lịch sử giai nhân tuyệt sắc. Dòng phù sa theo con nước đổ về xuôi làm nên địa danh bên lở bên bồi, hai bờ nối liền nhau bởi cây cầu có tên Cầu Mống, để rồi con em có đi xa tới bên kia bờ đại dương, sống đời sống thiên đàng nơi hạ giới, vẫn canh cánh bên lòng nỗi niềm hoài cố quận, với hình ảnh người dân quê tôi chịu khó chịu thương bền lòng bám đất, giữ quê, cho dầu giông tố bão bùng.
"...Về thôi em, bận lòng chi xứ lạ
Sông Thu ta dù bên lỡ bên bồi
Dù mỗi năm mỗi nước lụt cuốn trôi
Cây măng sậy vẫn bám bờ xanh mãi…"
Người Quảng Nam quê tôi vốn nặng lòng xứ sở, dẫu có cầu thực bốn phương trời vẫn thương lắm một miền quê, xưa cha ông đi chinh chiến chốn sa trường vẫn nặng lòng câu hát khi nhận được món quà xuân, dầu đơn sơ chỉ là cánh thư em nhỏ hậu phương.
"...Mồng một bận hành quân
bước sang ngày mồng ba anh mới được thư em
.....
Anh đâu hay rằng trong thư đó chúa xuân đang trị vì..."
Chiều nay, chiều tháng chạp Tân Bình ta nghe vọng về câu hát:
"Anh ra không mai em về xứ quảng
Trời miền nam giáp tết quá nôn nao..."
Ừ, không khí xuân về khiến lòng ta quay quắt, sao nhớ quá buổi chợ quê xanh màu ống giang, lá chuối, lá gai.
Nhớ cành mai vàng khoe sắc tết.
Nhớ mẹ già lọm khọm bên nồi bánh chưng bánh tét
Nhớ em thơ tròn mắt thắt đụn giây thun.
Nhớ cha già khề khà đôi câu đối
Nhớ luống cải trổ hoa vàng rực đám đất sân trường
Nhớ nắm chè xanh trong chiếc ấm nhôm tỏa mùi thơm ngát
Nhớ cánh đồng Gò Bớm xanh thẳm một màu quê
Nhớ núi Lạc Sơn sớm mai sương giăng lãng đãng
Nhớ đồi Cao Lao đẫm máu con dân hai miền trong cuộc chiến nồi da ...
Quê hương tôi miền quê chịu nhiều khốn khó, bão lũ thiên tai dồn dập tìm về. Đã bao mùa rồi quê hương ơi! Dẫu đói nghèo sao lòng ta thương lắm.
Xin cảm ơn người. Miền đợi, bến thương.
Tân Bình ngày giáp tết.
Nguyễn Thiên Ân

0 nhận xét:

Đăng nhận xét