Bởi đói nghèo nên lũ chúng tôi chia tay dở chừng trên chuyến xe tri thức, vội vã vào đời khó nhọc mưu sinh, để chiều nay, chiều cuối năm tìm về lại quê xưa nghe lòng thức dậy bao kỷ niệm cay đắng ngọt bùi, ơi đâu rồi những ngày xưa tròng trành chao đảo vẫn sống dậy trong ta bao tháng ngày đau xót chừ bỗng hóa vàng son.
Con sông quê trong xanh lững lờ trôi bên cánh đồng rập rờn sóng lúa, đâu tiếng chuông chùa ngân xa chen lẫn tiếng vạc ăn đêm dưới ánh trăng huyền ảo, dốc Bà Giáo ta ngồi canh cho thằng bạn nói tiếng yêu buổi dậy thì.
Chiều ba mươi tết đang thơ thẩn trong ngôi vườn cũ, chuông điện thoại reo. Thằng xuân Thảo gọi " mi đợi tau với Lê Anh đến cùng đi thăm vài đứa bạn cũ, lâu quá rồi còn gì ?". Hai thằng lù lù chạy tới, một tóc trắng một đen nếu nhập làm một thì đúng tiêu như muối .
Ơi những thằng bạn của ngày xa xưa ngày tung tăng cắp sách bây chừ tròn bóng chỉ mỗi ánh nhìn giờ tao ngộ còn sót lại chút gì tuổi ấu thơ. Thằng Xuân Thảo mái tóc bồng bềnh mây trắng, đôi mắt nó sáng niềm vui trẻ dại, nó tâm tình: "Cả năm làm ăn vất vả nhưng cũng đạt được thành công nhất định, mình trích ra ít làm quà gửi các bạn cùng lớp nhưng kém may mắn hơn ta. Như con Chiến Em tết đến rồi mà còn vật lộn với bệnh tật đâu tận Sài Gòn, thằng Tấn Ký thì con cái học hành còn dang dở, con Thời lận đận áo cơm ... Thôi thì cũng có chút tâm tình với bạn bè gọi là thơm thảo”. Nó đưa ra xấp phong bì mỗi cái hai triệu.
Mình chợt thấy hiện về những ngày xưa thân ái, ngày cùng bạn bè vô tư lự đùa vui dưới mái trường thân yêu xưa cũ. Cảm ơn Xuân Thảo nhé một tấm lòng sẻ chia.
Nó và thằng Lê Anh đưa mình đi suốt buổi chiều cuối năm vàng con nắng, ba thằng bạn nói cười rộn rã đường thôn.
Việt An, tháng giêng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét