Breaking News
Loading...
18 tháng 4, 2018

Qua mùa giông bão

tháng 4 18, 2018
Nắng gió dữ dội, mưa bão tơi bời, đặc tính thời tiết khắc nghiệt miền trung quê tôi, miền quê có hình ảnh bà mẹ già ngồi bất động mong tin con từ nơi trận tuyến đến không những bạc đầu mà còn bạc cả lòng nữa, người mẹ trở nên bất tử trong ca khúc " Về miền trung" của cố nhạc sĩ Phạm Duy. Khúc ruột miền trung, đứa con chịu nhiều thiệt thòi của mẹ Việt Nam có dáng hình chữ S. Một quê xứ ôn hòa nhưng thời tiết bạo động.


Thưở xưa trong cái đói nghèo dường như thuộc về bản chất chớ không là hiện tượng nữa, quê tôi đi qua mùa bão lũ miên trường, con đường làng tôi dầu mùa hanh khô sao bước chân người quê tôi bước nặng nề khó nhọc. Các cụ không những thương đàn con ngày đói kém, mà còn bơ phờ nhìn từ đêm tối cố hình dung ra ngày mịt mù ở phía định mệnh xa xăm, tất nhiên rồi, quy luật mà, đã bắt đầu từ A tất phải đến Z dựa trên cái vốn có buổi ban đầu. Ôi! các cụ tôi đã còng lưng dệt tấm thảm sầu đời mình qua tháng năm dài trên núi đồi mưa sa, ruộng đồng nắng cháy, nếu một ai đó ở buổi đầu ngày âm u , hẳn sẽ thấy hoàng hôn ảm đạm, ngoại trừ được sự giúp đỡ của một ông tiên bạc phơ râu tóc.

Mùa xưa mùa giao thời giữa cái đủ nhưng chưa đầy với tháng năm dài đói khát, con người như đàn nai rừng mải miết ngơ ngác đạp trên lá vàng khô rồi rơi xuống miền đồng bằng đầy cạm bẫy, bít lối về đàn nai quay chà về núi, mắt mờ lệ nhớ thương. Ấy tâm trạng lũ chúng tôi dầu đã là bao tuổi.


Những đêm mưa lạnh thấu xương, co ro cuộn mình trong tấm chăn rách teng beng như tấm lưới, lặng nghe tiếng thở dài của đấng sinh thành và tiếng tắt lưỡi của bọn thằng lằn quăng vào đêm tối quạnh hiu, từ đấy mới biết nỗi buồn rách xé nó ra làm sao. Chắc chắn cuối đêm sẽ là ngày mờ mịt, mây trời vần vũ sấm chớp đì đoàng vẽ lên ngang trời vết chém ngoằn ngoèo như dự báo điều bất bằng an. Ngày vẫn trôi trên phận đời mệt nhọc, nắng đến mưa qua để lại bao dấu vết hao mòn.


Còn nhớ không em ơi
Ngày đầu tập làm dâu
Tập quen tình mẫu tử
Nghĩa phu thê tròn trịa
Nên chịu đựng kiên cường

Bản tánh con người nước mắt vốn chảy xuôi, xưa chiều Việt An vàng vọt ngồi ru con em thấy sừng sững nghĩa mẹ công cha, cúi đầu gửi về miền xa lời chân thành tạ lỗi. Con nước đã xa nguồn có bao giờ quay về bến cũ. Ôi thương biết mấy buổi đầu róc rách xanh veo ngọt lịm. Cha trường sơn vững chãi cho mẹ trải lòng chở đàn con tung tăn oằn đời mẹ, chúng con miệt mài về phía biển khơi. Hoàng hôn đời người nhìn về cội nguồn từ nơi núi rừng xa thẳm. Nhớ thương lắm nghĩa mẹ tình cha.


Chiều Sài thành hoa lệ nôn nao, ta nhớ quá miền quê ruột thịt, ngày xưa ơi, đâu rồi tuổi trẻ ngày mưa gió, đâu rồi tháng giêng xúng xính áo quần, đâu cái căm căm rét cuối đông sót lại, đâu sắc mai vàng hong khô nỗi buồn xưa cũ .


Ừ mai ta về lại quê xưa chớp mắt nhìn cuộc sống đổi thay . Mới hay xa rồi mùa dông bão.

Tân Bình 26-12 âm lịch

0 nhận xét:

Đăng nhận xét