Gió thổi mang theo hơi nước se se lạnh, nắng lên một ngày mới bắt đầu, chợ Việt An như bừng tỉnh sau năm tháng dài mệt nhọc. Ôi! Tết đến rồi, trẻ con xúng xính áo quần, người lớn lụa là khoe sắc, ánh mắt những cô nàng long lanh tình tứ, trong nhà cành mai vàng rực rỡ, trên bàn bánh chưng xanh thịt mỡ dưa hành, có thiếu chăng ông đồ già với câu đối đỏ. Niềm vui chợt lên ngôi, tiếng chào câu hỏi như ân cần, những cái bắt tay ấm chặt tình làng nghĩa xóm, thẳng bạn thưở thiếu thời gặp nhau mắt nó rạng ngời niềm vui con trẻ: " Mi vẫn một ngày như mọi ngày rứa hỷ, vui ghê. "
Ông anh bà chị họ hàng vỗ vai trìu mến: "Em về vui rồi" niềm vui chỉ giản đơn như hội ngộ ngày xuân. Đúng vậy dẫu có đói nghèo tha phương cầu thực đất khách quê người nhưng tết đến xuân về cố mà đoàn viên.
Lễ nhà thờ đầu năm, con cái Chúa ra mắt Ngài trong tâm trạng tràn ngập niềm vui hạnh ngộ, mọi người nhìn nhau quấn quít yêu thương, như thấp thoáng chuyện tình giữa Giô-Na-Than và Đa-Vít . Ồ đúng rồi lời Ngài phán dạy:" Hãy yêu thương anh em như chính bản thân mình ", thật không gì vui hơn ba ngày tết, nhưng tết không có nghĩa là không có nỗi buồn.
Sáng mồng ba. Tin mẹ thằng bạn từ trần tít tận thành phố Long Xuyên, thật cảm thông sâu sắc với nó bởi mình đã trải nỗi đau mất mẹ:
"... Ngày xửa ngày xưa thời trẻ dại
Con đau rên xiết mẹ sầu lo
Bán đôi bông cưới mua thang thuốc
Mua bánh tai heo giấy học trò
Đêm nào con khóc đòi ru ngủ
Mẹ thức mỏi mòn nhịp võng đưa
Thân lạnh nằm khoanh lòng mẹ ấm
Mẹ ơi ! Con lớn giữa niềm ru..."
Xin thật lòng gửi theo gió mang về tận miền nam xa xôi lời sẻ chia nồng nàn sâu nặng nghĩa tri âm. Con người mà, ai rồi cũng được chuyến xe mang tên mẹ khó nhọc chở đến trần gian, rồi vẫy vùng bươn chải lúc hoàng hôn tắt nắng đời người, lại rũ bỏ mọi thành quả phờ phạt lo toan ra đi với đôi bàn tay trắng, tất cả đều luống công vô ích, có ngộ được điều nầy con người mới biết trân quý nhau hơn phải không bạn thân mến? Cầu mong ở nơi phương nam xa xôi ấy bạn vững lòng rồi niềm vui sẽ ở lại nỗi buồn qua mau. Mất mát nào cũng trĩu nặng đau thương.
Con mất mẹ hay mẹ mất con thì niềm đau tuyệt nhiên không hề như nhau. Mình chợt thấy thương ngoại nó một nỗi đau mẹ mất con. Chạy vội sang nhà xem cụ thể nào, lúc sang đến nơi nhìn cụ đứng trước hiên nhà, đôi mắt già nua như thất thần nhìn lên ngọn núi Lạc Sơn, trong ánh nhìn có cái gì khô quánh. Mình thưa:
- Thưa cụ có nhận ra con không ạ .
Cụ rời mắt khỏi ngọn núi xa nhìn mình giây lát rồi nói:
- Thằng Ân chồng con Dinh.
Dường như cụ hiểu mình đến để làm gì, cụ nói giọng run run:
- Mẹ thằng Ri mất hồi đêm .
Tôi chợt hiểu ánh nhìn khô quánh sau lớp sương mờ đôi mắt cụ. Người già trải qua quá nhiều mất mát nên nước mắt chảy ngược về tim. Mình chào cụ rồi vội vã quay lui khi đôi mắt cay nồng.
Thế mới hay phía sau những niềm vui luôn thấp thoáng nỗi buồn.
Tết vui buồn
tháng 4 13, 2018
0 nhận xét:
Đăng nhận xét